Mình nhớ đâu đó ng ta có câu: “Dẫu biết trăm năm là hữu hạn” nhưng đối với mình, nó mang ý nghĩa cuộc đời là ngắn ngủi và thời gian cho một đời người, thời gian cho một ngày, một tháng, một năm là ngắn lắm, hữu hạn lắm, mà cái mong ước của con người ta nhiều khi là vô biên và không có điểm dừng.
Mình biết những dòng này khi vòng xoay của công việc, những thói quen lặp lại hàng ngày, của những thứ không dứt ra được cứ ám ảnh hoài. Những thứ mình muốn đạt được vốn nhiều lắm, và dường như cảm giác quỹ thời gian của mình hẹp quá. Rõ ràng là muốn làm cho được nhưng cơ thể không thể đi kịp với suy nghĩ, nó cần nghỉ ngơi và não thì không thể liên tục làm việc với công suất tối đa hoài được. Những thứ mình làm hiện đều liên quan tới vận động não bộ, tới suy nghĩ, tới tìm ra lý do, ra vấn đề, ra giải pháp nên đôi lúc phải thật cân bằng, nhiều khi chính những lúc hưng phấn nhất lại là những lúc mình nghĩ là được một điều gì đó hay ho và rồi ghi điểm ở một cột mốc nào đó.
Thế nên, mình chả thể vùi đầu vô thứ gì quá lâu, cũng phải vận động chơi thể thao rồi thì cả chăm sóc cho cơ thể từ làn da mái tóc để thần thái trẻ khỏe và ít nhất nhìn lại chính mình trong gương, bản thân không bị qúa down mood =)). Vẻ ngoài và thể lực là hai thứ mình xác định sẽ thuộc về một phần trong công việc. Một bề ngoài sáng lạng người ta dễ cảm mến, tôn trọng người nhìn thì họ cũng sẽ tôn trọng mình. Còn thể thao như cầu lông là một thứ bắt buộc và mình thực hành mỗi ngày.
Mình chọn cầu lông bởi nó là môn đối kháng cao, chiến thắng không chỉ nằm ở thể chất mà còn là trí lực, sức bền, sự vận động của não bộ. Những điều khiển cơ thể di chuyển đưa cầu, bỏ nhỏ, cắt cầu để giành điểm của não luyện cho mình phản xạ và khả năng phản ứng nhanh nhạy, vô hình chung não cũng được luyện tập để có sự nhạy bén.
Với mình, phương châm sẽ là “play hard work hard”. Thế nên, cầu lông mình cũng muốn mình trở nên tốt hơn mỗi ngày, ielts thì ham điểm cao, kinh doanh phải hơn những đối thủ cùng phân khúc hay ít nhất có sự tăng trưởng doanh số mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm. Và áp lực luôn do mình tạo ra cho bản thân trên từng khía cạnh.
Với cầu lông, mình đưa cả suy nghĩ để tìm ra phương án luyện tập cho bản thân, mình bắt đầu nhìn và quan sát những người trên sân, mỗi lần cầu từ bên kia qua bên này, dù là người ngồi xem nhưng mình sẽ tưởng tượng, nếu mình là người đánh thì mình sẽ đánh ở đâu và như thế nào để ghi điểm. Khi cảm thấy kĩ thuật chưa ổn, mình chủ động hỏi thầy các bữa tập private, chủ động tìm cách có thêm thời gian luyện tập hay ngồi nghiên cứu các cách đánh trên youtube trước khi ra đánh, hiểu các nguyên tắc cơ bản trên sân.
Thực ra, mình cũng bị góp ý nhiều lắm lúc mới ra sân, cơ bản là chơi cùng người giỏi hơn mình học được nhiều nhưng áp lực cũng nhiều, ai mà muốn mất mặt cơ chứ, kiểu bị thua, hay lúng túng trên sân, chơi “ngu” để đội nhà thua tanh bành, và chả ai muốn đối diện với những khoảnh khắc ấy cả. Mình biết mình không hơn họ nhưng mình luôn có những plan để vượt lên chính mình, tiến bộ hơn mình mỗi ngày. Thế là mình lục tất cả các clip hướng dẫn về các động tác cơ bản trên sân, các kĩ thuật đánh, rồi nguyên tắc đánh 02 người như thế nào, ra sao… kèm với ngày nào cũng ra sân, và một điều quan trọng hơn hết, mình có niềm tin sắt đá về một chân lý, chỉ cần mình tập trung năng lượng và thực hiện việc/ điều gì đó mỗi ngày, chắc chắn mình sẽ làm được. Tâm lý cũng hết sức quan trọng, với những trận cầu tốt, tâm lý tốt và mình phân tích tốt được cục diện như điểm mạnh/ yếu đối phương thì thường mình không thua trận ấy bao giờ, còn với trận tâm lý không thoải mái, thì thường mình dính thua khá nhiều :)))
Rồi IELTS, mình đọc tan nát tất cả những tâm sự mỏng dày của những người đã trải qua để hiểu được tâm thế, cách thức nào họ đạt được điều đó, tất nhiên mình không áp dùng hết mớ đó cho bản thân mình. Mình thường sẽ phân tích, xem bản thân ở mỗi skill đang bị gì và ra sao, rồi tìm thuốc chữa cho nó. Thường thì từ lúc bắt đầu cho đến lúc bạn đạt được điều gì đó là một khoảng không mênh mông và vô chừng. Mình vẫn nhớ như in mỗi lần mình học Ielts, mình đều hỏi private tutor của mình rằng: “cô ơi, cô học cái này như thế nào và bao lâu, có cách nào cho em đạt được tới a,b,c.. “và thường mình nhận được một thứ chung quy đó là tất cả đều cần thời gian và sự liên tục đều đặn để đủ lượng mới biến thành chất được.
Thế nên bài toán đặt ra là, nếu bạn đặt mục tiêu là giảm cân, học ielts, chơi cầu lông tốt thì hãy lên một kế hoạch để mỗi ngày đều thực hiện mục tiêu ấy, bởi nó sẽ không đến trong 1 tháng, 2 tháng, 3 tháng.. 1 năm nữa nếu từ ngay hôm nay bạn không xây một chút viên gạch nào.
Và rồi, có một thời gian mình cảm nhận được sự tiến bộ rõ rệt của mình về cầu lông, Ielts.. thì cũng là lúc niềm tin về cái sự thứ gì cũng làm được, chỉ là phải cần sự kiên nhẫn, sẽ tạo nên sức mạnh vô biên không gì cản phá nổi. Tất cả chỉ là tư duy, tư duy dẫn dắt con người và quyết định số phận của họ.
Mình không giỏi như người ta thì mình bỏ nhiều thời gian và công sức hơn. Điều này mình áp dụng cả với những nhân viên và những người mình tuyển vào làm, chỉ cần họ phù hợp về hoàn cảnh, về thái độ, còn những kĩ năng có thể ban đầu yếu, không làm được, những mình cho họ cách thức để luyện tập và trở nên thuần thục, nhân viên mới vào thường hay bị tâm lý sợ sẽ không làm được .. những mình tin, chỉ cần sự chỉ tận tình và quan trọng là họ muốn làm được, thì mọi chuyện sẽ chỉ là vấn đề thời gian, có người nhanh thì 2 tuần chậm thì cả tháng. Và mình thấy vui khi chứng kiến được kha khá sự thay đổi và bước chuyển mình của rất nhiều nhân sự mình từng hướng dẫn.
Thái Hợp Mai.
Blogger, Biz girl, Wanderer.
Viết những điều mình thích, làm những điều mình muốn!